Chính em đây! Đứa con gái dễ dãi anh từng biết

Kitty Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tất cả đã hết rồi phải không anh? Tất cả đã tan biến như màn sương lúc bình minh phải không anh? Tình yêu, sự hi sinh, nỗi nhớ… tất cả giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi anh nhỉ? Mọi thứ đã chấm dứt như dấu chấm “The end “ sau một bài thơ tình tan vỡ. Em giờ là em, và anh giờ là anh, hai trái tim không còn sợi dây nối. Tất cả là nỗi đau, và rồi sẽ có 1 ngày nào đó… vết thương sẽ lành?
Chính em đây! Đứa con gái dễ dãi anh từng biết
Ảnh minh họa

Em chưa bao giờ dám nghĩ cuộc tình này sẽ kết thúc trong cái đớn đau khó hiểu như thế này. Em chưa bao giờ dám nghĩ mọi thứ em làm trong quá khứ chỉ là phút ngu si. Em đã quá sai lầm khi bắt đầu một trang nhật ký tình yêu thấm đẫm để bây giờ khi đọc lại em chợt thấy nuối tiếc và ân hận khi đã đặt bút xuống nền giấy. Đáng lý ra em không nên tạo ra mối tình này, đáng lý ra em không nên yêu một người đàn ông khi em không còn là đứa con gái “trắng trong “. Đáng lý ra em phải nhận ra ngay từ đầu em không xứng đáng để được yêu thương.

“Nếu em không còn trong trắng thì anh vẫn yêu em “.

Em không nhận ra được trong sâu thẳm của một người đàn ông là điều gì khi niềm tin em dành cho người đàn ông đó quá lớn. Em đã đánh giá quá thấp cái nhìn sâu thẳm của anh. Em đã không đúng khi nghĩ anh không như những người đàn ông tầm thường khác. Em đã sai rồi. Em đã sai rồi anh à…

Em sai ngay từ đầu lúc biết mình không còn “trong trắng “ nhưng vẫn khát khao có một người đàn ông yêu thương em thật lòng. Em đã sai hoàn toàn khi nghĩ sẽ có ai đó chấp nhận được lỗi lầm thơ dại của em. Em thật sự trẻ con khi đánh giá chữ trinh quá thấp. Em đã sai mất rồi… em có trách mình, có ân hận, có nuối tiếc thì cũng không thay đổi được gì, không giúp ích được gì nữa phải không anh?

Em đây! đứa con gái dễ dãi khi yêu thương hết mình một người nào đó xem thường em.

Quá khứ của em đen đúa những màn đêm, quá khứ của em hoen ố cái ngà vàng của màu khói thuốc, quá khứ của em là những vết sẹo trên đôi tay, quá khứ của em là những đêm thức trắng của ba lẫn mẹ, quá khứ của em là những đêm thức trắng vì sao mình không thể chết đi. Quá khứ của em giờ là vết nhơ muôn đời cho hai từ “dễ dãi“.

Đau! em đau. Nỗi đau không phải ai cũng hiểu. Có lẽ sẽ không ai hiểu ngoài bản thân em. Em buồn. Nỗi buồn đắng nghẹn không thể nhỏ lệ. Tất cả vì em đã sống quá hết mình cho những thứ em gọi “yêu thương“.

Khép lại.

Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em, xin lỗi anh vì những gì em đã làm với anh. Tạ ơn anh vì những gì em có được trong quá khứ kéo dài đến hiện tại. Mang ơn anh vì những thứ em đã học được cho tương lai. Tất cả là một bài học lớn mà em xứng đáng có được suốt quãng đời dài đằng đẵng của em. Tất cả là xứng đáng...

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật